Friday, 12 April 2013

Mưa

Bài này viết đã lâu, nhiều suy nghĩ cũng đã thay đổi.

...

“Ở đâu mà chả có mưa?!”

Nó nói vẻ chán chường qua cái ống nói điện thoại cách tôi 1 đại dương. Tôi cũng chợt nghĩ mình có vẻ hơi ngốc.

“Ừ thì ở đâu chả có mưa?”

Cái đất Úc này hiếm mưa lắm. Càng ngày nước càng cạn, thậm chí cả tổng thống cũng từng khuyên người dân uống bia thay nước. Kể cũng là 1 kinh nghiệm, bay từ 1 nơi mà nước có thể chỉ để xả ra khỏi vòi để nuôi 1 đàn cá cảnh rẻ tiền đến 1 nơi mà mùa khô nếu xài quá số lượng nước quy định sẽ bị phạt rất nặng. Lúc đầu tôi cũng vẫn cái tính thích đắm mình dưới làn nước vòi sen mát lạnh cả tiếng, dần dà về sau cũng học được thói tiết kiệm và mỗi lần tắm không quá 7 phút.

Tôi – 1 đứa trẻ lớn lên nơi phố thị, chỉ được 1 lần duy nhất trong 12 năm tuổi thơ của mình tắm mưa. Nhưng trên đường đời, tôi đã trải qua biết bao nhiêu cơn mưa bất chợt ở cái đất Sài Gòn nóng quanh năm. Cái thời cấp 3 đã không biết bao lần phải dầm mưa đến trường hay về nhà, chỉ có mỗi cái bọc nylon to để đựng cặp cho khỏi ướt sách, còn áo mưa thì để quên đâu đó rồi. Cũng vài lần cắm trại cùng bạn bè, dầm mình dưới làn mưa mùa hạ, nghe mùi đất mới xông lên mũi. Và cũng không biết bao nhiêu lần ngồi trầm ngâm bên cửa sổ ngắm cái khoảnh sân nhỏ để phơi đồ của nhà tôi, gọi là giếng trời, trong khi nhâm nhi tách trà lài, tai thì nghe mấy bản nhạc Trịnh, tay thì cầm hờ quyển tiếu thuyết đang đọc dở. Cái giai điệu “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ…” cứ văng vẳng bên tai tôi mỗi khi nhìn mưa rơi.

Ấy vậy mà vèo 1 cái, tôi đã xa cái thành phố sáng nắng chiều mưa ấy để đến 1 nơi mà hàng năm vẫn nằm trong danh sách “The most liveable cities”: Melbourne.

Ở Melbourne này, điều người ta làm mỗi khi thức dậy mỗi sáng là xem dự báo thời tiết. Ở đây người ta dự báo nhiệt độ và tình hình thời tiết sáng, trưa, chiều, tối, độ ẩm bao nhiêu, tốc độ gió thế nào, vào khoảng giờ nào có mưa, giờ nào nắng chứ không sơ sài như ở Việt Nam theo cái kiểu mà người ta vẫn thường đùa: “Hôm nay trời nhiều mây, có mưa nhiều nơi nhưng không biết nơi nào!”. Thời tiết Melbourne đỏng đảnh lắm, nhất là cái khoản nhiệt độ, nhưng mưa nắng thì vẫn có thể dự đoán được.

Còn ở Sài Gòn, mưa biết lúc nào? Cứ như chơi đoán mò, thích thì nó mưa, không thì nó nắng, và chỉ cách 1 ngã tư cũng có thể chia ra “2 bờ chiến tuyến”, 1 bên mưa như trút, 1 bên nắng ráo hoảnh. Bởi người Sài Gòn ra đường vẫn nhét theo cái áo mưa dày, ít nhất thì cũng cái áo mưa nylon để phòng lỡ mà ông Trời ổng đổ quạu bất chợt (có lẽ chỉ có tôi, sống hơn 20 năm ở sài Gòn mà chả bao giờ nhớ cái áo mưa!).

Ngày đầu tiên tôi đến Melbourne, trời mưa lâm râm cả ngày. Dì tôi đùa:

“Thằng này hên thiệt, mấy nay nắng muốn chết, tự dưng mày qua nó lại mưa.”

Vừa ra khỏi trạm tàu điện, trời đã bắt đầu rớt hột. Tôi chạy luýnh quýnh vào chiếc xe tram (xe điện) và thở phào vì nghĩ mình may mắn vì vừa kịp chuyến xe. Học từ 9 giờ sáng đến bây giờ đã hơn 7 giờ tối, lưng mang ba lô, tay xách lỉnh kỉnh bao nhiêu là thứ, quả là 1 ngày dài. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tôi nhìn ra cửa kính, mưa đang lớn dần. Trời lúc này đã vào thu, cây cối 2 bên đường đã dần chuyển màu vàng và đỏ trông rất đẹp mắt. Trên đường, những chiếc ô đủ màu đang di chuyển chậm chạp trong cơn mưa thu lạnh ngắt. Tất cả màu sắc và hình ảnh nhạt nhòa dần trong màn mưa. Gió từng chập quật vào cửa kính xe. Trên xe ai cũng đang gật gù xoa 2 bàn tay vào nhau cho ấm. Tôi vẫn nhìn ra ngoài cửa số, cố căng mắt nhìn những chiếc ô xoe tròn đang di chuyển, miệng khẽ hát:

“Giọt mưa, mưa ngâu, mưa ngâu, tròn xoe chiếc ô trên đầu…”

Vì nhà khá xa, tôi ngồi thả hồn vào mấy trò mini game trên iphone cho qua thời gian. Bỗng tự dưng tôi giật mình nhìn ra cửa kính. Trạm cuối. Ôi, tôi đã làm quái gì thế này? Mãi chơi game và đã đi lố nhà mười mấy trạm xe. Và nữa, bên ngoài, trời mưa tầm tã.

Những 45 phút sau mới có chuyến xe đi ngược về. 45 phút, tôi có thể chạy đi chạy lại tất tả làm đủ mọi việc, nhưng 45 phút đứng dưới một cái ô trong cơn giông với một cái ba lô nặng trịch và không làm gì ngoài việc đứng dưới một cái ô trong cơn giông với một cái ba lô nặng trịch. Không! Tôi quả quyết với chính mình. Và thế là tôi bước đi.

Tôi nào có biết đường đi về nhà. Nơi này quá xa khu nhà tôi, và tôi chẳng bao giờ phải xuống đến đây, như cậu ấm cô chiêu chả bao giờ mó tay vào bếp vậy. Nhưng tôi vẫn cứ phải đi, không thể đứng như pho tượng ở trạm xe xuống 45 phút được. Thế là mò mẫm trong cơn mưa theo đấu đường rây xe điện, tôi đi ngược lại hướng mình vừa đi. Mấy lần tôi suýt lạc mất đường rây vì cứ mãi đi mà không nhìn.

Đêm ướt át lạnh thấu xương. Tôi dè chừng trời chỉ còn 10-11 độ. Những cơn mưa cứ hất vào mặt, rơi lộp độp trên chiếc dù đen. Nhưng tôi lại thấy thanh thản đến lạ. Đã lâu rồi tôi không còn đi dưới mưa nữa. Lại một lần nữa, tôi nghe tiếng mưa rơi tí tách trên mặt đường. Một lần nữa, tôi ngửi được mùi đất xộc lên mũi. Một lần nữa, những chiếc xe lao vụt trên đường, bắn nước lên tung tóe. Một lần nữa, tôi cảm thấy mưa.

Mưa hè Sài Gòn mát mẻ giữa cái nóng oi ả mùa hạ báo hiệu cho mùa chia tay. Mưa thu Melbourne lạnh lẽo buốt giá với những chiếc lá phong vàng rộp ướt đẫm bay trong gió. Mưa hè Sài Gòn làm người ta nhăn mặt, chui mình vào chiếc áo mưa có mùi âm ẩm rồi rồ ga băng băng trên đường. Mưa thu Melbourne dù lạnh lẽo nhưng lại khiến người ta cười, những chiếc ô đủ màu được căng lên và người ta lại bước tiếp dưới mưa. Mưa hè Sài Gòn thấm ướt đôi tình nhân, làm họ sát vào nhau, quyện lấy nhau mà tìm hơi ấm (mà có thể là lạnh và ướt quá nên cũng chẳng còn thấy hạnh phúc gì cho cam!). Mưa thu Melbourne khiến người ta xích lại bên nhau dưới những chiếc ô sặc sỡ, và rồi tình yêu lại bắt đầu (tôi nghĩ vậy).

Sau gần 1 tiếng lầm lũi, tôi cũng leo lên được chuyến xe điện về nhà. Thay đồ ướt ra và nằm dài trên giường. Liếc nhìn đông hồ, 9h50 tối. Tôi nhấc điện thoại lên và gọi cuộc gọi đường dài qua đại dương.

“Alo?”

“Biết gì không, Melbourne mới mưa này!”



13/6/2010

No comments:

Post a Comment