Thursday, 28 March 2013

Hội chợ sách

Ngày mệt mỏi. Cơn nóng dường như chẳng chịu dứt. Trời hầm hập từ lúc nửa đêm đến giờ vẫn không tan, có khác là đêm hầm hập cái nóng của không khí ẩm bứt rứt, buổi sáng, Trời còn bồi thêm cái nắng chói chang đen da cháy tóc làm cảnh vật cỏ cây như tan chảy. Giữa trưa, người ta thậm chí còn có thể thấy những đường sóng nhiệt lẩn khuất đâu đó: trên mái nhà tôn hoặc trên mặt đường nhựa vắng người. Lặng gió.

Tôi qua đêm 1 cách khó khăn. Đến tận hơn 3 giờ sáng mới chợp mắt được 1 chốc đến 6 giờ, lại dậy cho 1 ngày bận rộn. Con thằn lằn đâu đó vẫn tắc lưỡi "chậc chậc" giữa thinh lặng đầu ngày. Tôi nhớ đến gần 15 tuổi, tôi vẫn còn tưởng âm thanh đó là của 1 loài chim đêm khốn khổ nào đó đậu trên nóc nhà. Mà thôi, dù gì bây giờ tôi cũng biết chắc nó là con thằn lằn, con thạch sùng hay con gecko hay bất cứ cái tên nào mà bạn muốn gọi. Với tôi nó là thứ 1 đầu, 1 đuôi, 4 chân bò lăn quăn trên tường để ăn muỗi và đẻ những cái trứng con con, mà hồi xưa, lâu lâu dọn kho, ngoại và mẹ vẫn thường tìm thấy và cho tôi coi, như 1 món đồ chơi, dù tôi chỉ nghĩ được rằng: dễ thương nhưng chẳng ăn được.

Công việc luôn là trách nhiệm và đam mê. Nhưng đôi khi nó đến quá nhiều cùng 1 lúc thì đam mêm dần tắt, thay vào đó là những mệt mỏi và chán nản nhưng trách nhiệm bắt người ta phải tiếp bước. Sau buổi họp, tôi định tìm giấc ngủ vội nhưng không thành công. Cơn mộng chập chờn, và tôi nghe ai đó thét gọi tên mình, bật choàng dậy mới biết chỉ là mộng. Mà không đúng, theo 1 cách nói nào đó là bị "thứ gì đó" phá. Từ hồi về nhà mới, tôi vẫn hay bị thế, nhất là khi giấc ngủ chập chờn. 

Được bạn báo hôm nay có hội sách. Vậy là thôi, bỏ giấc ngủ không thành, tôi cũng thử vận may mới hội sách. 

Hội chợ sách

Hội sách như trước giờ: đông và ồn ào. Đã mấy năm rồi tôi không có cơ hội mà cũng không còn hứng đi nữa, vì hầu hết đều ít có sách hay. Lần này, tôi lướt qua các tựa sách. Quá nửa những cuốn tôi muốn đọc thì đã có hoặc giá cũng ngang ngửa nơi tôi hay mua (dó có chiết khấu) nên cũng chẳng bận tâm lắm là mua lúc nào. Nếu sách hay, họ sẽ tái bản, chẳng phải 1 lần. Ở giữa, người ta dựng 1 cái sân khấu nho nhỏ với mấy cái ghế đệm và bàn thấp, bên dưới mấy hàng ghế nhựa, chuẩn bị cho 1 buổi giao lưu tác giả - tác phẩm. Thấy chữ trên băng rôn là Hamlet Trương và Ý Yên (hay gì đó đại loại thế). Tôi cũng không bận tâm lắm, vì từ lâu rồi, tôi không đọc sách của những tác giả trẻ nữa. Tôi không chê họ viết không hay mà là chê cái thần của họ vẫn là cái thần của sự cô đơn và luẩn quẩn. Nói theo 1 cách nào đó, họ thiếu kinh nghiệm sống và thay gì những bài văn mộc mạc nhưng sâu sắc như lớp nguời đi trước, thì họ lại trau chuốt lời văn thật đẹp, mượt như nhung, lấp lánh như sao trời, nhưng cái hồn bên trong thì lại u tối, vì những câu hỏi của họ vẫn chưa có lời đáp. Tất cả chỉ là 1 cái vòng lẩn quẩn trong tâm trí của họ nên văn của họ mang 1 mùi "tự kỷ" đặc trưng mà giới trẻ hiện nay say mê như điếu đổ. Thế nên tôi cạch, chỉ đọc của những tác giả đã có tuổi đời, vì tôi hiểu, mình sẽ học được nhiều hơn từ sự giản đơn chân chất.


Tôi đi 1 vòng hội sách, tìm được 1 cuốn của nhạc sĩ Dương Thụ với tựa đề "Cà phê mưa". Tôi nhớ mình cũng đã từng muốn mua cuốn sách này vào 1 lúc nào đấy nhưng không rõ vì sao mình lại không mua (có lẽ vì hết tiền?!). Gần đó, tôi phát hiện 2 cuốn được bọc giấy kính: Thời gian để yêu (Hamlet Trương), Thương nhau để đó (Iris Cao - Hamlet Trương). Tôi Tò mò cầm lên, trên bìa có ghi chú: tặng kèm CD. Giá cũng không đắt, vậy là tôi hốt cả 2 vì ham đĩa CD nhạc tặng kèm :p



Saiga cafe, tôi ngồi. Vẫn bàn cũ ngay cửa ra vào. Bình thiêu điểu héo queo đã bị thay bằng 1 bình hoa thủy sinh có lá to viền đỏ, tra trên mạng thì nó tên là "Hồng Ngọc". Vậy là chăm chỉ làm việc cho xong rồi bắt đầu giở sách ra xem. Mới chỉ đọc vài trang "thời gian để yêu" của HT, không tệ. Những mẫu chuyện nhỏ vụn vặt, không có cái kết nào rõ ràng, chỉ có những lời dẫn và để mở cho người đọc tưởng tượng. Ví dụ như truyện về người con đem về đồ biển cua ốc cho cả nhà, duy có ông bố không ăn nhiều vì chỉ còn 3 cái răng. Đến đây là kết, bạn đọc tự duy tưởng thêm, có thể người còn trai ôm bó òa khóc, có thể ngày mai, anh ta dẫn bố đi làm răng giả, cũng có thể anh ta lại đi công tác xa, lần này mang đồ "ăn mềm" về thì bố vừa mất,... đại loại như thế. Tôi thích cái kết mở, vì theo quan điểm của bản thân: mọi việc chẳng có gì là tốt hay xấu, chỉ có cái nhìn của còn người đối với chúng mới làm chúng trở thành tốt hay xấu dưới cảm nhận của họ mà thôi. Người vui vẻ sẽ tự tìm cho mình 1 cái kết vui vẻ, người u sầu tất sẽ trầm mình vào nỗi buồn vô vọng. Nhưng dù là gì thì cũng là sự lựa chọn của con người, và họ sẽ phải chẳng bao giờ thay đổi vì bất kỳ ai, ngoại trừ bản thân họ.



Nhưng nhạc của anh chàng HT này thì rõ là không phải gu nhạc của tôi rồi. Vậy là chủ đích mua sách để lủm hàng khuyến mãi lại thành hàng mua xài được nhưng hàng khuyến mãi thì vứt xó. Thôi kệ, lâu lâu tìm được 1 tác giả trẻ mình đánh giá tốt cũng hay. Vì khó tính quá nên tôi thường bị coi là già trước tuổi, nhưng tôi hầu như chẳng quan tâm lắm, già hơn 1 chút, trẻ hơn 1 chút, xét cho cùng cũng là kiếp người, sống cho tốt là đươc.

Lượm lặt được 1 câu trong cuốn tiếu thuyết mới đọc: "Nếu nói sinh ra là 1 sự ngẫu nhiên, thì chết đi là việc tất nhiên".

Cây "Hồng Ngọc"

No comments:

Post a Comment