Sunday, 31 March 2013

Nhật ký đêm bệnh

Vã thuốc, cơn sốt kéo về, tôi tỉnh giấc nửa đêm. Trời Sài Gòn nóng hầm hập tháng tư. Hoa phượng đã chính thức nhuộm sắc đỏ cho Sài Gòn. Cái màn cửa khẽ rung, gió đêm lặng lẽ len vào phòng, nhưng như kẻ trộm nhẹ nhàng có chút e ngại, gió đi ngay, chỉ để lại hương đêm phảng phất. Là hương của gì? Của cây Dạ Lý Hương trước sân? Hay sự trong lành của không khí đêm không khói bụi? Tôi không biết.

Đã gần 4 tháng, cơn sốt răng khôn không đến, làm tôi tưởng nó đi luôn rồi nên không thèm trở lại phẫu thuật nốt 2 cái còn lại. Lầm to rồi Mèo à! Và cũng như hầu hết mọi lần, cơn đau xé thịt và cơn sốt hầm hập đến khi công việc bận rộn nhất cũng như những mâu thuẫn trong các mối quan hệ trở nên căng thẳng nhất. Tôi tự hỏi không biết có phải vì những điều trên mà răng khôn gây sốt, hay răng khôn sốt là dấu hiệu những việc trên, hay là cả 2 là đôi bạn đồng hành, đến cùng đến, đi cùng đi? Ông nha sĩ cũng đã phán: 2 cái răng khôn dưới của tôi là lệch hẳn hòi, vì xương hàm không đủ chỗ nên khi nó mọc bị lệch, không thể mọc hết mà chỉ cố gắng đẩy đám răng còn lại méo xẹo và rất đau nhưng nhất quyết không mọc được. Cá biệt cái răng bên trái (chưa nhổ) thì lại sau nhiều lần mọc không được nên thay vì mọc lên, nó chuyển hướng đâm thẳng ra ngoài. Còn răng hàm trên thì chưa có dấu hiệu. Hồi mới về Việt Nam, tôi phẫu thuật ngay hai cái, nhưng rồi bẵng đi 1 thời gian, tụi răng cỏ còn lại thấy cũng im im chẳng động tĩnh, tưởng thôi, nên tôi lơ là, hóa ra là chúng đợi lúc tôi mệt mỏi và điên cuồng nhất thì tấn công. Đúng là biết chọn thời cơ ghê nơi! Nhưng cũng chịu thôi, vì lịch công việc tuần sau ráo riết và bận đến nỗi tôi không thể cho phép mình đi làm phẫu thuật và nằm nhà ngày nào được. Vậy là mấy ông nha sĩ sẽ phải chờ đến tuần sau nữa, khi công việc giãn giãn thì tôi mới diện kiến phòng khám nha được.

Lịch làm việc thật ra dồn vào cuối tuần: thứ 6 - 7 - chủ nhật đều phải đi làm, nhưng công việc chuẩn bị phải làm từ thứ 2 nếu không muốn thức trắng ba ngày đó. Công việc 2 ngày cuối tuần có vẻ vất vả hơn, vì công đoạn chuẩn bị nhiều hơn còn lương thì khá bèo. Vì đây là công việc làm giúp bạn. Bạn giúp tôi nhiều nên tôi cũng giúp lại bạn, không có nghĩa là tôi theo chủ nghĩa "bánh ít đi thì bánh quy lại", mà là bạn bè thì giúp nhau trong khả năng có thể mà thôi. Nhưng cũng vì làm công việc này mà tôi quyết định sau đó sẽ dẹp cái lò nướng, không nướng bánh trong vài tháng (cố gắng), vì cảm thấy khá mệt với việc lui cui nướng bánh ngày này qua ngày khác. Không phải tôi không thích công việc, nhưng đôi khi người ta cần 1 thời gian để nghỉ. Hơn nữa, tôi được huấn luyện cũng như đã làm công việc của 1 đầu bếp bếp mặn (tuy cũng làm ngọt) nên từ khi bị dòng đời đưa đẩy qua làm đồ ngọt, tôi đã tự mày mò khá nhiều, điều này khiến tôi cảm thấy cần 1 khoảng lặng ở giữa để trung hòa lại cảm hứng, đam mê và sức khỏe. Tôi định chuyển sang hấp bánh bao và làm há cảo (!)

Còn về mối quan hệ đang căng thẳng thì có từ nhiều phía. Nhưng đang "nóng sốt" nhất là việc đi Trung Quốc của tôi cuối tháng. Không phải với chính quyền TQ mà là với chính quyền gia đình đang sợ chiến tranh. Cơ bản là vẫn chưa ngã ngũ và tôi cũng không định làm căng đến nỗi đứt dây đàn nên chỉ đành cố hết sức thuyết phục mà thôi. 

Lúc này, mấy con chó trong xóm cứ lâu lâu lại sủa, tôi chẳng biết chúng sủa cái gì. Có khi là người qua đường. Có khi là con chuột cống to tổ chảng chạy trên đường, lục rác. Có khi chúng chỉ sủa trổng không, mà dân gian hay gọi là "sủa ma". Đèn vàng ngay ngã tư đầu ngõ heo hắt. Tôi nhớ hồi còn ở xóm lao động nhiều năm về trước, đèn đường lúc đó là bóng đèn vàng bự, trên có cái chụp như cái thau nhôm đục lỗ, rồi mắc ngang đường như thế. Ở Sài Gòn thì ít (hoặc trung tâm thì ít), chứ về quê, những bóng đèn vàng ban đêm đều bị đám côn trùng kêu là con thiêu thân hay con mù mắt hay bù lệch bao vây tứ phía. Ở trong nhà cũng vậy, dưới mỗi ngọn đèn, người ta căng 1 cái bọc nylon để hốt xác mấy con bọ chết rơi xuống. Hết 1 đêm là có 1 bọc đầy kha khá, có nhà đem cho cá ăn, có nhà chỉ đơn giản là vứt đi. Cách đây 1 tháng, tôi bị hù 1 trận nên thân khi mở cửa sổ đêm (tôi không có thói quen ngủ máy lạnh) và để cho 1 đàn ngài li ti không biết ở đâu bay vào. Mà đặc biệt là trước nay không có, đột nhiên hôm đó cả 1 đàn trăm con bay vô phòng, khiến tôi phải vừa xịt vừa đập vừa đuổi cho chúng bay đi. 

Con Đen không sủa, mà chỉ có con chó cách nhà 3 căn tự dưng sủa lên như than oán. Từ ngày con Nâu về quê, con Đen cũng buồn hẳn, không giỡn nhiều, nhưng nó ngoan hẳn ra, không quậy dữ dội như khi có con Nâu. Ban tối, lúc về nhà, tự nhiên tôi mò ra vườn, ngồi ôm con chó, hết vuốt ve đến gãi bụng, hun hít đủ kiểu, nó cũng ngoan ngoãn ngửa bụng ra rồi liếm láp tay tôi như hiểu rồi (tôi cũng không biết nó hiểu cái gì hay chỉ là ngửi thấy mùi đồ ăn còn vương lại). Ngồi ôm con chó hết 15 phút, bà con đi qua đi lại trong hẻm, chẳng biết có ai dòm ngó cái cảnh tượng 1 đứa ôm nựng con chó thu lu trong góc sân tối thui có vẻ kỳ quặc hay không. Thây kệ, chó mình mình ôm, chứ có ôm chó nhà người đâu mà sợ. Lâu lâu tôi lại hay nỏi cơn như thế, cứ ngẩn ra ôm chó hay mèo (lúc fon con Luna) rồi gãi gãi, hôn hít, dù sau đó quần áo dính đầy lông là lông. Nguời ta nói chơi với vật cưng là 1 cách giảm stress hiệu quả (hoặc tăng khả năng tự kỷ T.T), thôi kệ, cứ tin như vậy đi, lâu lâu ôm 1 cục bông ấm cũng vui vui.

Tự nhiên là nhớ đến ước mơ: có 1 ngôi nhà nhỏ có trần thật cao, cửa sổ đón nắng mai và 1 khu vuờn nhỏ trồng toàn rau quả (rất thực dụng). Đôi khi, người ta cần nhớ lại 1 vài ước mơ (to nhỏ tùy thích) để làm động lực tiến lên phía trước. Tỷ dụ như dự định ra 1 cuốn bút ký sau chuyến đi TQ là 1 ước mơ nhưng cũng là 1 mục tiêu. Tuy vậy, có thể không thành, nhưng cũng không có nghĩa là không thể, vì chủ đề có thể đổi, chỉ những ai cố chấp và hạn hẹp mới gò bó bản thân trong 1 mục tiêu nhất định. Tôi luôn nhắc nhở bản thân phải thích nghi và thay đổi để không trở nên hủ lậu và cố chấp quá mức cần thiết. Tương lai là chuyện khó thể nói trước được, nhưng mục tiêu và ước mơ là thứ trong tầm tay. Bởi vậy khi có cơ hội, hãy nắm bắt lấy nó, để một mai khi già lụm khụm và rụng hết răng, người ta tự cho mình có quyền hồi tưởng quá khứ và đặt ra những giả thiết "nếu", người càng có ít những cái "nếu" tiếc nuối, là người đã thành công và thật sự có thể an hưởng tuổi xế bóng. Tôi cũng mong mình sẽ không phải trải qua những tháng ngày cuối đời chỉ để "nếu, nếu, nếu và nếu".

2 comments:

  1. chào chị (/bạn), em theo đường link cm của chị bên blog cô Lý Lan "Viết trên bàn bếp" mà vào đây! Bởi tò mò sao mà có người giống mình y chang vậy!
    cũng gần 1 tuần kể từ ngày viết "Nhật ký đêm bệnh" rồi, cũng chúc chị thêm sức khỏe và niềm vui!
    MT

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chào chi/ anh/ bạn/ em MT, cám ơn vì đã đọc và lời chúc :D

      Có điều: hắc miều tiểu tử là Nam ^^ dù sao cũng vui vì có người đồng cảm :D

      Thanks

      Delete